Khi Ánh Sáng Tuổi Thơ Phải Gồng Mình Chịu Đớn Đau

Sáng nay, tại một trường tiểu học ở huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh), giáo viên đã phát hiện một học sinh có dấu hiệu bị bạo hành và kịp thời đưa em đến bệnh viện cấp cứu.

Em là cháu H.T.N.L. (học sinh lớp 5, trường Trường Tiểu học Cổ Đạm) – một đứa trẻ vốn đáng lẽ chỉ nên được yêu thương, che chở. Nhưng đáng buồn thay, thay vì những cái ôm nhẹ nhàng, lời dỗ dành an ủi, em lại phải chịu trận đòn của người mà lẽ ra nên là chỗ dựa: cha dượng của mình. Những vết thương trên người em – từ vết thương hở ở đầu đến những chằng chịt vết bầm trên tay, chân, lưng – là tiếng kêu cứu lặng lẽ của một tâm hồn nhỏ bé. Em cho biết, tối hôm trước em bị đánh, đến sáng em mới có thể mở cửa sổ kêu cứu vì nhà bị khóa trong.

 

 

 

 

Tôi – và có lẽ rất nhiều người – không khỏi nghẹn lòng khi hình ảnh ấy hiện lên: một đứa trẻ đang nằm viện, tâm lý hoảng sợ, nghi ngại về chính những người xung quanh. Sự tổn thương không chỉ là thể xác, mà còn là tinh thần – là cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi, bị xem như “vật thể” tiêu khiển của cơn giận dữ. Nhưng giữa nỗi đau ấy, chúng ta không nên chỉ dừng lại ở sự cảm thương. Cần phải lập tức, mạnh mẽ lên tiếng và hành động để bảo vệ những em như L. và để lời cảnh báo vang lên cho tất cả: nơi nào có bạo hành trẻ em — dù là cha đẻ, cha dượng, mẹ kế — đều là nơi mà công lý phải được thực thi.

Hiện vụ việc đang được chính quyền địa phương và cơ quan chức năng vào cuộc xác minh, làm rõ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *